Đang tải...
.Chương
.Lượt xem
.Số từ
-Trạng thái
GIỚI THIỆU
...
DANH SÁCH CHƯƠNG
Mới nhất
...
ID:20 | Bìa:
| Tác phẩm: Trỗi Ý | Tác giả: Hiqudotts (2) | Giới thiệu: Tương truyền: “Vạn vật hữu linh. Con người chỉ sống chung với chúng, chứ chẳng thật sự sở hữu thứ gì.” Một món đồ, khi đã trải qua đủ hơi người, đủ năm tháng, đủ vui buồn trần thế, sẽ lặng lẽ kết lại một chút sinh khí. Người xưa nhìn thấy điều ấy, rồi mới nói: “Vạn vật đều có linh tính.”
Không phải linh tính để hại người, cũng không phải để trở thành yêu tà. Chỉ là… mỗi vật đều ghi nhớ chút gì đó từ những bàn tay từng chạm vào nó: hơi ấm đầu tiên, sự trân quý của chủ nhân, niềm vui được gìn giữ, hay đôi khi chỉ là một thói quen thân thuộc.
Một sợi chỉ cũ có thể nhớ về áo gối bên sông.
Một cuốn sách hoen màu có thể giữ lại hơi thở của những đêm trắng.
Một chiếc chuông gió có thể lưu lại tiếng gọi trong những chiều thoảng gió.
Thứ “linh” ấy tồn tại và lặng lẽ quan sát con người đi qua đời mình từng chút một. Rồi bằng cách nào đó, chúng mang theo một dáng vẻ riêng, một mùi vị riêng, như thể có “tính”, có “hồn” của chính chúng.
Vậy nên, đôi khi ta cảm thấy một vật quen thuộc hơn bình thường, ấm hơn bình thường, hoặc thân thuộc như đã gặp ở kiếp nào. Không phải vì nó có phép. Chỉ là… nó đã sống bên ta đủ lâu để hiểu ta theo cách thầm lặng nhất.
Vạn vật trỗi ý… không để tô màu huyền hoặc, mà để nhắc rằng những gì ở bên người quá lâu sẽ thấm vào mình một hơi thở lạ, như thể trong sâu thẳm tâm hồn con người dù sống hay chết vẫn luôn mang theo một nhịp đập kín đáo vang dội.
| Tác phẩm: Trỗi Ý | Tác giả: Hiqudotts (2) | Giới thiệu: Tương truyền: “Vạn vật hữu linh. Con người chỉ sống chung với chúng, chứ chẳng thật sự sở hữu thứ gì.” Một món đồ, khi đã trải qua đủ hơi người, đủ năm tháng, đủ vui buồn trần thế, sẽ lặng lẽ kết lại một chút sinh khí. Người xưa nhìn thấy điều ấy, rồi mới nói: “Vạn vật đều có linh tính.”
Không phải linh tính để hại người, cũng không phải để trở thành yêu tà. Chỉ là… mỗi vật đều ghi nhớ chút gì đó từ những bàn tay từng chạm vào nó: hơi ấm đầu tiên, sự trân quý của chủ nhân, niềm vui được gìn giữ, hay đôi khi chỉ là một thói quen thân thuộc.
Một sợi chỉ cũ có thể nhớ về áo gối bên sông.
Một cuốn sách hoen màu có thể giữ lại hơi thở của những đêm trắng.
Một chiếc chuông gió có thể lưu lại tiếng gọi trong những chiều thoảng gió.
Thứ “linh” ấy tồn tại và lặng lẽ quan sát con người đi qua đời mình từng chút một. Rồi bằng cách nào đó, chúng mang theo một dáng vẻ riêng, một mùi vị riêng, như thể có “tính”, có “hồn” của chính chúng.
Vậy nên, đôi khi ta cảm thấy một vật quen thuộc hơn bình thường, ấm hơn bình thường, hoặc thân thuộc như đã gặp ở kiếp nào. Không phải vì nó có phép. Chỉ là… nó đã sống bên ta đủ lâu để hiểu ta theo cách thầm lặng nhất.
Vạn vật trỗi ý… không để tô màu huyền hoặc, mà để nhắc rằng những gì ở bên người quá lâu sẽ thấm vào mình một hơi thở lạ, như thể trong sâu thẳm tâm hồn con người dù sống hay chết vẫn luôn mang theo một nhịp đập kín đáo vang dội.