Đang tải...
.Chương
.Lượt xem
.Số từ
-Trạng thái
GIỚI THIỆU
...
DANH SÁCH CHƯƠNG
Mới nhất
...
ID:21 | Bìa:
| Tác phẩm: Mai Chiều Trời Lộng Gió | Tác giả: Hiqudotts (2) | Giới thiệu: Demo:
Ráng chiều buông xuống, gió nổi lồng lộng, thổi tung những chiếc lá vàng bay tán loạn khắp nẻo đường quê. Gió lùa qua tóc, gửi lại chút hương hoa sữa thoang thoảng, là cái mùi hương của những ngày xưa cũ, vừa gần gũi lại vừa mơ hồ như khói sương. Ở cuối con đường, hai bóng người in hằn lên nền trời hoàng hôn. Một người còn thơ bé, đôi vai nhỏ nhắn, bước đi chập chững dò dẫm; người kia trầm mặc, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng cả vùng trời của nỗi hoài niệm.
Lòng tôi trào lên một nỗi thôi thúc muốn chạy đến bên họ, muốn nhắc nhở rằng năm tháng vô tình sẽ chẳng chờ đợi một ai, rằng sự bình yên này rồi cũng sẽ trôi qua kẽ tay. Nhưng gió chiều nay mạnh quá, dường như muốn kéo tuột cả nỗi niềm và những lời chưa ngỏ đi về phía chân trời. Những cành cây quật vào nhau, tiếng động khô khốc vọng lại, làm dấy lên một cơn nhói buốt nơi ngực trái.
Có lẽ mai này, nơi đây sẽ chỉ còn lại gió và hai bóng hình ấy. Tôi thả chậm bước chân, để mình hòa nhịp cùng gió, cảm nhận sự đổi thay của đất trời và cả những xao động trong tâm can. Gió mang theo những điều chưa nói, nhưng lại gieo vào lòng người những hạt mầm của nỗi nhớ.
Trong khoảnh khắc phù du ấy, mọi thứ bỗng trở nên đẹp đẽ và mong manh tột cùng. Tương lai là một dấu hỏi lớn, nhưng tôi biết, hình ảnh hai người đứng lặng giữa chiều gió lộng sẽ theo tôi đi suốt cuộc đời, tựa như một khúc ca buồn, dịu dàng mà ám ảnh khôn nguôi.
| Tác phẩm: Mai Chiều Trời Lộng Gió | Tác giả: Hiqudotts (2) | Giới thiệu: Demo:
Ráng chiều buông xuống, gió nổi lồng lộng, thổi tung những chiếc lá vàng bay tán loạn khắp nẻo đường quê. Gió lùa qua tóc, gửi lại chút hương hoa sữa thoang thoảng, là cái mùi hương của những ngày xưa cũ, vừa gần gũi lại vừa mơ hồ như khói sương. Ở cuối con đường, hai bóng người in hằn lên nền trời hoàng hôn. Một người còn thơ bé, đôi vai nhỏ nhắn, bước đi chập chững dò dẫm; người kia trầm mặc, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng cả vùng trời của nỗi hoài niệm.
Lòng tôi trào lên một nỗi thôi thúc muốn chạy đến bên họ, muốn nhắc nhở rằng năm tháng vô tình sẽ chẳng chờ đợi một ai, rằng sự bình yên này rồi cũng sẽ trôi qua kẽ tay. Nhưng gió chiều nay mạnh quá, dường như muốn kéo tuột cả nỗi niềm và những lời chưa ngỏ đi về phía chân trời. Những cành cây quật vào nhau, tiếng động khô khốc vọng lại, làm dấy lên một cơn nhói buốt nơi ngực trái.
Có lẽ mai này, nơi đây sẽ chỉ còn lại gió và hai bóng hình ấy. Tôi thả chậm bước chân, để mình hòa nhịp cùng gió, cảm nhận sự đổi thay của đất trời và cả những xao động trong tâm can. Gió mang theo những điều chưa nói, nhưng lại gieo vào lòng người những hạt mầm của nỗi nhớ.
Trong khoảnh khắc phù du ấy, mọi thứ bỗng trở nên đẹp đẽ và mong manh tột cùng. Tương lai là một dấu hỏi lớn, nhưng tôi biết, hình ảnh hai người đứng lặng giữa chiều gió lộng sẽ theo tôi đi suốt cuộc đời, tựa như một khúc ca buồn, dịu dàng mà ám ảnh khôn nguôi.